1 ngày nắng vẩn vơ

Ngày đầu tiên của 1 mùa hè dài, mở đầu của 1 chuyến đi.
Hôm qua mẹ bệnh. Những dấu hiệu của tuổi già đến ngày càng rõ rệt. Thế nên hôm nay, dù đang nằm trong 1 căn biệt thự trên bờ biển, nắng chói chang ngoài kia, trên tay cầm Shoe Dog, mà không nhập tâm được chữ nào. Nước mắt đột nhiên rơi lã chã không dừng được. 
Thế là cứ thương mẹ mà nức nở cả buổi trưa. Phải là mình đang ở đó, phải đưa mẹ đi khám bệnh, phải là vuốt ve động viên ôm ấp. Hôm qua nhìn mẹ vậy nên nói với mẹ, từ nay con sẽ chỉ coi trọng sức khoẻ thôi. Những cái khác sẽ chỉ còn là phù du cát bụi, gió thoảng mây bay, qua đi rồi lại có, không việc gì phải tiếc nuối xót xa. 
Có đôi lúc nhìn những ngừoi đàn ông trong gia đình, bố và anh trai, bị đè nặng trên vai bởi những khát khao của chính họ, mà không tài nào giúp được. Có lẽ đó là số mệnh của họ. Giống như lời của con mèo dạy con hải âu bay: “Con sinh ra là con chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con chin hải âu”. Cái nhớ lại, vào những năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt, mình cũng đã từng ước mong đội đá vá trời, cũng tham vọng gầy dựng cuộc đời trong lòng bàn tay. Nhưng càng lớn hơn, những tính nữ lại càng trỗi dậy nhiều. Có thể là tủn mủn, có thể là tầm thường. Nhưng mình yêu làm sao đó những giây phút gia đình vui vẻ, những bữa cơm không xung đột khắc khẩu. Những câu chuyện linh tinh kể cho mẹ vui. Và được nhõng nhẽo nói những điều ngô nghê. Mỗi sáng chủ nhật thức dậy là kì cọ nhà tắm cho sạch bóng. Rồi đọc sách. Thế thôi. 
Hạnh phúc luôn được xây dựng kì công, bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. 
Cho nên, dù có đi xa đến chân trời góc bể, nghe tiếng mẹ ho 1 tiếng, mình vẫn muốn quay về. Ngừoi mẹ đã suốt đời yêu thương tận tuỵ, giữ cho mình tránh xa những tranh giành thế gian. Để mình mãi sống với 1 tâm hồn thanh thản và trong sạch. 
Nhớ lại bạn cha xứ đời F1 trong Tiếng chim hót trong bụi mận gai, bạn đó theo Chúa nên ước mong được ban lấy khổ đau, chắc vì đam mê không rõ. Mình thì không đủ tầm gánh cả thế giới, với đúng tầm vóc bé nhỏ của mình, chỉ nguyện được gánh hết khổ đau cho mẹ, để mẹ từ giờ đến già được sống trong an yên. 


Trên lầu, tụi học trò đang ca hát véo von ầm ĩ, sống đúng với cái lứa tuổi khi mà những âu lo của người lớn không chạm đến được. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Khi Người Ta Lớn Lên

Trùng Khánh Sâm Lâm