Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2018

1 ngày nắng vẩn vơ

Ngày đầu tiên của 1 mùa hè dài, mở đầu của 1 chuyến đi. Hôm qua mẹ bệnh. Những dấu hiệu của tuổi già đến ngày càng rõ rệt. Thế nên hôm nay, dù đang nằm trong 1 căn biệt thự trên bờ biển, nắng chói chang ngoài kia, trên tay cầm Shoe Dog, mà không nhập tâm được chữ nào. Nước mắt đột nhiên rơi lã chã không dừng được.  Thế là cứ thương mẹ mà nức nở cả buổi trưa. Phải là mình đang ở đó, phải đưa mẹ đi khám bệnh, phải là vuốt ve động viên ôm ấp. Hôm qua nhìn mẹ vậy nên nói với mẹ, từ nay con sẽ chỉ coi trọng sức khoẻ thôi. Những cái khác sẽ chỉ còn là phù du cát bụi, gió thoảng mây bay, qua đi rồi lại có, không việc gì phải tiếc nuối xót xa.  Có đôi lúc nhìn những ngừoi đàn ông trong gia đình, bố và anh trai, bị đè nặng trên vai bởi những khát khao của chính họ, mà không tài nào giúp được. Có lẽ đó là số mệnh của họ. Giống như lời của con mèo dạy con hải âu bay: “Con sinh ra là con chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con chin hải âu”. Cái nhớ lại, vào những năm thá...