Bài đăng

Khi Người Ta Lớn Lên

Một chiều ngồi nói chuyện với T, bạn nói thế giới này toàn những người mang năng lượng tiêu cực. Mình nói, chẳng phải cái thế giới nào xa xôi, mà nhìn xung quanh gia đình, họ hàng, làng xóm, đồng nghiệp, đến 95% mình là những người tiêu cực. Họ suốt ngày bức xúc và cào cấu xã hội, cũng 1 dạng ăn vạ nhưng biết sẽ không ai đền cho. Họ cứ ghét cuộc đời 1 cách rất chung, rồi nhìn ai cũng không hài lòng, thấy 1 chiếc lá rơi cũng ngứa mắt. Rồi họ lấy đâu tĩnh lặng để lắng nghe thanh âm cuộc sống này? Nhìn những người lớn xung quanh mình, cứ làm mình tự hỏi, thật ra cuộc sống này đã làm gì họ? Có lẽ tất cả họ đều đã từng là những chàng trai cô gái tuôi đôi mươi, khát khao cống hiến và có phần kiêu hãnh đến ngông nghênh. Họ cũng đã từng là những cô bé cậu nhóc nhu cầu mỗi ngày chỉ là ăn cho no và chơi cho vui. Mà giờ nhìn xem, ai cũng cáu gắt, nhăn mày, bực dọc, cứ như thể tất cả ẩn ức đã giấu kín lâu rồi, chỉ chờ có cơ hội ai làm gì sai là bùng ra như 1 cơn sấm. Bởi thế, dù hệ thống luận ng...

Trùng Khánh Sâm Lâm

Hình ảnh
Đây là bộ phim mình thích thứ 2 của Vương Gia Vệ, sau Xuân Quang Xạ Tiết. Thích cặp đôi Vỹ - Phi. Và cứ bị ám ảnh cái cảnh này. Vào ngày sinh nhật Kim Thành Vũ. Có lẽ vào ngày sinh nhật Kim Dung cũng sẽ làm như vậy :(

1 ngày nắng vẩn vơ

Ngày đầu tiên của 1 mùa hè dài, mở đầu của 1 chuyến đi. Hôm qua mẹ bệnh. Những dấu hiệu của tuổi già đến ngày càng rõ rệt. Thế nên hôm nay, dù đang nằm trong 1 căn biệt thự trên bờ biển, nắng chói chang ngoài kia, trên tay cầm Shoe Dog, mà không nhập tâm được chữ nào. Nước mắt đột nhiên rơi lã chã không dừng được.  Thế là cứ thương mẹ mà nức nở cả buổi trưa. Phải là mình đang ở đó, phải đưa mẹ đi khám bệnh, phải là vuốt ve động viên ôm ấp. Hôm qua nhìn mẹ vậy nên nói với mẹ, từ nay con sẽ chỉ coi trọng sức khoẻ thôi. Những cái khác sẽ chỉ còn là phù du cát bụi, gió thoảng mây bay, qua đi rồi lại có, không việc gì phải tiếc nuối xót xa.  Có đôi lúc nhìn những ngừoi đàn ông trong gia đình, bố và anh trai, bị đè nặng trên vai bởi những khát khao của chính họ, mà không tài nào giúp được. Có lẽ đó là số mệnh của họ. Giống như lời của con mèo dạy con hải âu bay: “Con sinh ra là con chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con chin hải âu”. Cái nhớ lại, vào những năm thá...